Hôm nay, chị Mun chính thức vào
nhập học lớp C2 tại trường Mầm non công lập Sao Mai. Việc đi học trường công
của chị Mun thì đến với ba mẹ và chị ấy đơn giản như đi ăn buffet chứ không hề
vất vả, gian nan như mẹ đã từng đọc ở nhà các mẹ trong hội Blog HN.
Thực ra, mẹ chưa muốn cho chị ấy
sang trường công lập học vì đơn giản là trường công lập phải đi học sớm, đón
sớm, nghỉ hè và nghỉ ngày thứ bảy … chỉ ngần ấy lý do thôi cũng đủ làm cho mẹ
thấy việc đi học trường công vào thời điểm bận bịu này là chưa hợp lắm … nên mẹ
cứ chần chừ. Cho đến một hôm đẹp trời, có bạn thân của bà ngoại đến chơi nhìn
thấy chị ấy và hỏi: “Con cho cháu học ở đâu? Có muốn vào Trường Hoa Sen không?
Nếu học ở đây thì sau này chú xin cho vào Kim Đồng vì đằng nào hộ khẩu của cháu
vẫn ở Ba Đình mà” … thế là mẹ ú ớ … sung sướng chả dám nói gì … chỉ gật đầu cái
rụp vì mẹ thấy mấy bạn mẹ muốn xin cho vào Hoa Sen thì mấy đâu xuất ngoại giao
ít nhất là 5T, còn không thì phải hơn nữa. Đến nước này thì việc chị ấy đi học
trường công là chủ đề nóng hổi trong mấy tháng qua. Sau khi tìm hiểu, mẹ thấy
nếu học ở Hoa Sen thì tốt quá còn gì nhưng việc đưa đón chị ấy thì không thể mà
bà ngoại lại phải đi lóc cóc xe đạp từ nhà ra hồ Giảng Võ đón bạn ấy, những lúc
mưa gió thì thế nào .. v..v.., hơn nữa bà ngoại phân tích quan trọng là con
được học ở Tiểu học thôi chứ mẫu giáo càng gần nhà càng tốt … bla bla.. thế là
ước mơ cho con học Hoa Sen bay theo gió thoảng.
Thế rồi, một ngày đẹp trời khác
ba đi họp bên Vietinbank, gặp một bác Giám đốc tài chính bên CK Vietinbank thổ
lộ việc trường công, trường tư cho bọn trẻ đau đầu quá, ai ngờ bác nói luôn:
“Ai chứ, con em thì đưa hồ sơ đây, chị đăng ký cho vào Mầm non Chu Văn An”… ối
giời … thì còn gì bằng nữa … trường này mẹ mơ ước từ lâu lắm …cô giáo ở Tuổi
Thần Tiên bảo mẹ là nếu muốn sang trường đó phải mất 15T vì trường đó là trường
điểm của Tây Hồ, quang cảnh trường thì quá mê luôn, ai đi qua ngắm trường mà
chả mơ ước con học trường đó, mà trên mạng thì liên tục đăng là trường này phải
đăng ký, bốc thăm .. kiện tụng tùm lum… khó vào kinh khủng. Mẹ thì háo hức lắm
nhưng ba và ông bà lại phân tích những lý do như trên … cuối cùng mẹ lại nhường
xuất ngoại giao này cho một người bạn thân của mẹ.
Tưởng rằng việc học trường công
của chị ấy với trường công là hết vì cận ngày bán đơn quá rồi, chả có ai quen ở
Trường Sao Mai, ngay sau nhà bà ngoại, trường này mọi người cũng khen nhiều và
việc mua đơn phải xếp hàng từ 10 tối… thôi rồi. Thế mà chị ấy số đỏ kinh … bà
ngoại lại đi ngoại giao thế nào quen ngay được một bác Đại biểu HĐND, làm ở
Phòng GD-ĐT HN nên việc đi học của chị ấy đơn giản chỉ mất mấy con mực khô và
vài lát cá thu của mẹ là có dòng chữ trong Đơn thế này
“Đề nghị cô Hiệu trưởng giúp đỡ và nhận cháu vào Trường Sao Mai. Ký
tên:…. Phòng GD-ĐT HN”. Phải nói là chỉ vài dòng đơn sơ thế mà mẹ bây h mới
thấm “nhà mặt phố, bố làm to” … ba chỉ việc mang đơn, alo cho cô Hiệu Trưởng và
mang phong bì đến cảm ơn … ai dè .. cô chả nhận mà đưa luôn cho Ba một bộ đơn
xin học, chả cần đi xếp hàng … oa oa … và hứa hẹn 17/8 đưa con đến trường. Thêm
một chi tiết nữa, trường học rộng mênh mông và vừa mới hoàn thiện, cải tạo mới
phòng ốc, có điều hòa mát lạnh, có sân tập thể dục … và quan trọng là tiền học
phí hết có 435K … oài chỉ bằng 1/5 trường cũ của chị ấy … Thế thì chị ấy không
số đỏ là gì.
Để chuẩn bị cho ngày khai trường,
mẹ bắt chị ấy phải đi ngủ sớm, không được xem phim cô San, anh Min để còn ngày
mai dậy cho kịp nhập trường vì mẹ lo chị quen đi học trường tư nên toàn ngủ
nướng khét lẹt, đi học muộn thì bác bảo vệ cho đứng ngoài. Sáng hôm sau, 6h30
mẹ gọi chị dậy, đánh răng rửa mặt, nhanh nhanh buộc tóc, mặc váy xinh cho chị
ấy … vì mẹ nghĩ là đến lớp với bộ dạng xinh xắn để ghi điểm cho cô giáo. Mẹ
định đưa chị ấy đến trường để gặp cô thì đột nhiên em Nghé dở chứng bão chướng
làm mẹ phải bế em, chị ấy nước mắt lưng tròng vì muốn mẹ đưa đến lớp… không làm
sao được .. mẹ đành để ba và bà ngoại đưa bạn đến lớp mà chả có cái ảnh chi rứa
để khoe. Trước khi đó, mẹ còn nhấm nháy bà ngoại chuẩn bị 03 phong bì để làm
quà cho 03 cô giáo cho cô yêu chị ấy, quan tâm hơn. Đúng như mẹ dự đoán, bà
ngoại về báo cáo chị ấy mặc điệu đàng nên cô nào cũng thích thơm chị ấy và hơn
nữa mẹ có quà nên ba cô chả cần nói nhớ luôn tên ở nhà và tên thật của chị ấy
ngay trong ngày đầu tiên với sỹ số của lớp 35cháu (Lớp C1 nghe đâu ko phải xuất
ngoại giao là 50 cháu … khủng khiếp thật). Buổi trưa mẹ gọi điện về bà thông
báo là bà đã vi hành vào trường, ngắm chị qua
khe cửa thấy chị ấy đang ngồi chỗm chệ trong lòng cô Thuận xinh xắn … mẹ
nhẹ lòng.
5h chiều, tự dưng mẹ nóng ruột
cồn cào, giục ba về vì nhìn thấy ngoài cửa sổ ánh chớp loằng nhoằng, mây đen
đầy trời, ba mẹ mải mốt lên xe về nhà. Về đến nhà là 6h30 tối, mở cửa thì nhà
vắng lặng như tờ, ko thấy bà cháu đâu, đèn tối om … mẹ hoảng quá … gọi loạn xị
lên … đi đâu thế nhỉ… trời thì mưa như trút nước .. mẹ cứ gào lên thảm thiết …
bống nhiên thấy bà ngoại hớt hải chạy bên hàng xóm về với nước mắt lưng tròng:
“Con ơi, con phải sang nhà Hòa ngay, Mun và bé Linh đang chơi trong phòng nhà
Linh thì Linh nó sập cửa, khóa trái cửa, không thể ra được và bóng đèn bị cháy
… bọn trẻ hoảng loạn quá … mẹ cho nó chơi một chút … mà không hiểu sao … chết …
” … bà ngoại sợ mẹ ngất nên phân bua nhiều lắm .. mẹ chả nghe thấy gì cứ thế
đầu trần, chân đất băng băng dưới mưa để vào với con. Mẹ chạy một mạch lên tầng
hai, mẹ gọi “Mun ơi, mẹ đây, bình tĩnh nghe mẹ hướng dẫn” … đứa trẻ mới 3,5
tuổi gào lên “Mẹ Hà ơi, cứu con .. con bị mắc trong này .. Linh chốt cửa ko cho
con về … mẹ ơi, ba đâu … ba cứu con đi, mẹ lấy cái kìm ý, cái kìm của ông ngoại
phá khóa cho con … chú thợ xây ơi, cứu cháu ….” .. .mẹ bắt đầu xoa dịu chị ấy
“Con ngoan, đợi chút mẹ nói ba đi tìm chú thợ khóa để phá cửa cho con … con có
nhìn thấy chìa khóa không? Có ah. Thế con cho chìa vào? Con cho rồi ah. Thế con
xoay nhè nhẹ xem nào? Không được mẹ ah, tay con bé thế này thì làm sao mà xoay
được … Thế chị Linh đâu? Chị Linh đây ah? Chị quen mở cửa con bảo chị mở lại
xem nào… Linh mở đi .. mẹ ơi … chị Linh đây này.. chị ấy chỉ khóc thôi, ko mở
được … tớ ko chơi với Linh nữa” .. cứ như thế mẹ vừa lo, vừa sốt ruột liên tục
nói chuyện với chị và Linh cho bọn trẻ khỏi hoảng, sau đó mẹ lại đổi cho ba nói
chuyện động viên chị ấy … trong lúc bà ngoại và Dì Huyền đi tìm thợ phá khóa …
trong trời mưa như trút nước … còn mẹ thì bế Nghé vì nó luôn mồm an ủi chị “chị
ơi, đừng hóc .. hóc nhè xấu… Nghé phá khóa cho chị .. đừng khóc” … như một cái
tổ chim ri .. Mẹ mà như ba của Linh thì cho toi mạng cái cửa đó lâu rồi nhưng
mà là nhà hàng xóm và ba bạn ấy có vẻ tiếc cái cửa gỗ làm cho ba mẹ thấy giận
quá đi thôi. Thợ khóa đến .. giải cứu … ….
sau đúng gần 2 tiếng đồng hồ kể từ khóa bị sập, chị ấy lại về với ba mẹ,
em Nghé với ánh mắt sợ hãi, khản hết cả tiếng, môi thì sưng mọng như cái xúc
xích … mẹ thương .. chả dám chụp lại làm kỷ niệm.
Mẹ ôm chị vào lòng, hát khe khẽ
bài hát chị thích .. chị thỏ thẻ “Con sẽ không sang nhà Linh nữa, chỉ có Linh
sang đây chơi thôi …”, rồi chị lại cười tít mắt khi thấy con em bảo “Mun ơi,
cho chị chip chip này … Nghé yêu chị ..”
.... mẹ đưa chị đi tắm cho khỏi hoảng hồn ….
Chị tắm xong mẹ cho chị ăn cơm,
sau đó chị được sà vào tay ba để kể lại chuyện ngày đầu đến lớp cho ba nghe, kể
chuyện chị bị nhốt … rồi chìm dần trong giấc ngủ .. .cứ như thế cho đến sáng
với chốc lát ngủ mê “Ba ơi, cứu con .. Mẹ ơi cứu con” … mẹ đập nhẹ vào chị ấy
“Mẹ đây, mẹ đây … mẹ yêu mẹ yêu” .. Bình yên rồi con nhé.
Mẹ ko dám chụp nhiều vì nhìn thấy mắt chị ấy còn đỏ, thương lắm .. nên chỉ có một chiếc làm kỷ niệm
P/s: Qua việc này mẹ nhận thấy,
con của mẹ rất có ý thức khi gặp phải tình huống thế này, khi gặp vào những
tình huống quá sức mình con biết kêu mọi người cứu không như bạn Linh (hơn con
06 tháng) mà bạn ấy lâm vào tình huống đó thì im lặng và khóc làm cho mọi người
hết hồn luôn … Con mới 3,5 tuổi .. thế là đủ để mẹ vững tâm cho con đi học
trường công con nhỉ …. Con mẹ thật là giỏi …
Yêu con