Trước đây, chị Mun đi học lúc mới 19 tháng mà mẹ đã lo lắng phát ốm lên mỗi khi chị về đến nhà nước mắt lã chã vòng quanh và những vết cào hay vết xước trên tay của chị. Mỗi lần như vậy, mẹ như bị ai xát muối vào lòng vì tại mẹ có Nghé sớm mà chị ấy phải đi học thế này đây. Thế nhưng, ngày qua ngày, tháng qua tháng mẹ đã hoàn hoàn yên tâm vì chị đi học ngày càng trưởng thành hơn, biết nhiều hơn và mẹ hoàn toàn vững tin là con sẽ giống như chị.
Ngày đầu tiên đi học: mẹ mặc con con một chiếc váy màu tím mà con yêu thích … con háo hức vì nghĩ ba mẹ cho con đi ô tô để đi chơi … Mẹ tự nhủ với bản thân mình là mẹ sẽ không được khóc khi nhìn thấy con vào học buổi đầu tiên ấy, mẹ sẽ dũng cảm hiên ngang tay bồng tay bế con vào lớp mà không vấn đề gì hết. Thế mà mẹ không làm được, mẹ đã không thể chịu được khi bàn tay nhỏ xíu của con níu lấy mẹ, gào lên thảm thiết “Mẹ Hà ơi, Nghé về .. Nghé về với bà ngoại … Mẹ hà ơi … mẹ Hà ơi” … và mẹ chỉ biết chạy thật nhanh để không nhìn thấy cái bóng bé nhỏ ấy khuất dần, mờ dần sau hàng nước mắt của mẹ. Mẹ cứ nghĩ rằng mẹ đã trải qua việc đưa chị Mun đi học thì thế chứ đến Nghé mẹ dũng cảm rồi, quyết tâm rồi vậy mà cảm xúc ngày đầu tiên đưa con đi học vẫn vẹn nguyên trong mẹ.
Chiều hôm đó, mẹ về thật sớm để đón hai chị em và mẹ háo hức không biết Nghé của mẹ trải qua ngày đầu thế nào? Lúc mẹ đến đón Nghé chạy ào như con chim non, ùa vào lòng mẹ mà ríu rít “Mẹ ơi, về thôi .. Nghé về .. Nghé chào cô Nghé về .. túi xách của Nghé …” .. cứ như vậy, cuống quýt cả lên, làm cho mẹ chỉ kịp nghe cô báo cáo trong gió thoảng “hôm nay con ăn ngoan, tự xúc, chỉ khóc lúc ngủ dậy thôi vì đã có chị Mun dỗ dành” … nhưng mẹ thì mẹ biết Nghé chắc khóc dữ lắm vì đôi mắt của con mọng đỏ lên đây này. Mẹ vội vã cho hai chị em vào xe đẩy đẩy ra sân chơi công cộng gần nhà bà ngoại chơi và hứa hẹn mua chong chóng cho hai chị em chơi nữa (vì trường học gần nhà bà ngoại, đi bộ có 05 phút thôi mà). Sau khi mẹ cho hai chị em đi ra sân chơi, mua chong chóng, chụp hình thì mẹ lại cho hai chị em về nhà bà ngoại…. trên đường đẩy xe hai con về .. những cơn gió mát thổi khe khẽ vườn qua tóc mẹ, tóc chị và vườn trên những cọng tóc lưa thưa của Nghé trong tiếng hát vui vẻ của hai chị em “Em học hát si sòn la, em học ca la sòn la sí ..” … cứ như vậy nhẹ nhàng, mẹ cảm thấy đỡ xót con hơn.
Ngày thứ ba, con đến lớp buổi
sáng thì buổi chiều mẹ thấy cô giáo gọi điện gấp về nhà là con và chị Mun sốt
380 C, vẫn ăn bình thường, có thể lây của một bạn bị sốt virut. Mẹ
lại tất tả ngược xuôi về lớp, đưa con đi phòng khám. Chị Mun người lớn lắm, chị
động viên Nghé là đi phòng khám cho nhanh khỏi, để bác sỹ khám dễ chịu lắm ..
Nghé nghe vậy thì phấn khích lắm, ngoan ngoãn nghe theo chị nên ai ở phòng khám
cũng khen. Kết luận là cả hai bị sốt virut phải uống thuốc và khí rung vì nước
mũi chảy ròng ròng … thế nên mới có cảnh hai bạn cùng rủ nhau dùng khí rung thế
này đây.
Thế đấy, đi học 03 ngày thì phải
nghỉ mất 05 ngày ở nhà vì sợ lây sang cho các bạn khác.
Ngày thứ sáu, hai bạn đi học trở
lại, hôm đó là ngày thứ bảy nên ba mẹ được nghỉ, không phải đi làm. Ba mẹ cho
hai bạn vào xe đẩy để đi ăn sáng sau đó đi đến lớp. Bạn Nghé vẫn còn quá nhỏ
nên bạn ấy được đi ăn sáng là bạn ấy thích lắm .. bạn hát hò, bạn sà vào lòng
ba cho mẹ tha hồ mà chụp bạn ấy … và kết thúc lại có kẻ lăn đùng ngã ngửa ra mà
khóc, mà gào … trong khi bóng hai người lớn dần khuất xa .. bỏ mặc cho con gào
thét với quyết tâm .. con phải đi học cho nên người.
Ngày thứ bảy, có ba cha con nhà
nọ dắt díu nhau ra chỗ để xe và đến lớp. Bạn Nghé dần dần quen với việc dậy
sớm, ăn sáng, lên ô tô và đi học. Bạn ấy
vừa đi vừa hát và chỉ dừng hát khi nhìn thấy cô giáo ra xe đón bạn … tiếp tục
khóc lóc .. Chiều về, bạn ấy ăn như chết đói chết khát và hát hò ầm ĩ, không
còn dấu hiệu mắt sưng đỏ lên nữa.
Ngày thứ tám, sáng sớm bạn dậy
sớm gọi chị Mun dậy “Mun ơi, sáng rồi, dậy thôi .. đi học thôi” và lũn cũn sách
cái túi đi học chào ông, chào bà ra xe đi học. Chiều về, ông báo cáo là bạn ấy
ngoan, không khóc. Cô giáo thì nói bạn ấy cá tính, bạn ấy yêu cầu cô Thảo bế
bạn ấy … thế có ghê không cơ chứ.
Ngày thứ chín, bạn ấy tự nhiên
đang đi học thì sốt cao chẳng rõ nguyên nhân, uống thuốc hạ sốt kiểu gì cũng
không hạ … cuối cùng ba mẹ lại phải đưa đi bác sỹ để truyền hạ sốt …. và kịch bản tiếp theo ngày thứ 10, 11, 12, 13,
14, 15 được nghỉ ở nhà cho lại sức.
Ngày thứ mười sáu, bạn đi học trở
lại trong dáng vẻ siêu siêu vẹo cộng thêm sự gào khóc đến kinh khủng, bạn lăn lộn trên xe ô tô cho đến khi cô
bế bạn vào lớp mới thôi.
Ngày thứ mười bảy, bạn vẫn khóc
nhưng chỉ mếu máo chút xíu thì lại vào lớp trong ánh mắt nhìn theo da diết …
Ngày thứ mười chín, bạn đã không
thích đi học nhưng cũng không phản đối lắm, sáng dậy sớm ăn sáng cùng chị xong đi học ...
Ngày thứ hai mươi trở đi, bạn
ngoan ngoãn đi học, chào cô, tạm biệt ba mẹ và nhoẻn miệng cười khi mẹ hứa đón
bạn sớm.
Ngày thứ ba mươi, bà ngoại đến
đón bạn không chịu về vì bạn mải tranh nhau chiếc kẹo mút với bạn cùng lớp …
Thế đấy, rồi mọi chuyện cũng dần
dần vào nếp, trộm vía tỷ lần là việc khởi đầu của con như vậy là ổn lắm rồi.
Tháng này đi học cũng là tháng đánh dấu mốc Nghé nói không với bỉm, Nghé không
còn đái dầm, Nghé biết tên của Nghé là Hà My, tên của chị là Minh Nguyệt, Nghé
biết yêu cầu cô giáo cho Nghé ngủ trưa cạnh chị Mun … Nghé biết hát nhiều bài
mới … mẹ yên tâm rồi .. yên tâm Nghé đủ vững vàng để đến lớp .. trộm vía tỷ lần
nhé.
Con yêu, con gần đến tuổi thổi
nến lên 2 rồi nên đi học cho ngoan ngoãn, lễ phép và hiểu biết con nhé.
Cả nhà yêu Nghé ọ nhiều nhiều
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét