Với mẹ thì Mùa Thu Hà Nội, không chỉ là cái nắng vàng tơ mơn man, ấm áp, là bầu trời thăm thẳm trong vắt không gợn mây giữa trưa, là hương quả đầy mời gọi, mà còn là nét quyến rũ đến ngọt say người từ những đêm trăng và hoa sữa. Đêm và hoa mùa Thu Hà Nội đẹp lạ lắm. Đêm tĩnh lặng, nhẹ lâng lâng, trong veo. Những ồn ào, vất vả của ngày hình như ngủ theo mặt trời, chỉ nghe có tiếng ri rỉ của dế, tiếng sột soạt của chiếc lá rơi, xa xôi đâu đó tiếng cá quẫy nước giỡn trăng trong hồ…
Đúng thế Mùa Thu Hà Nội, mùa đẹp nhất trong năm, thơ mộng nhất trong năm, mùa phương Nam không bao giờ có được. Khẽ khàng, mỏng manh trong hơi sương sớm, se se trong cơn gió nhẹ đem hương mùa bãng lãng qua các con phố…Mùa thu Hà Nội như một thứ men ngọt ngào, nhấp từng giọt, từng giọt để say hồi nào không biết, và cứ muốn say mãi.
Đất trời tiết thu đẹp như vậy có lẽ nào mà không thể gặp gỡ và để rồi quyến luyến không thôi.
Để rồi tiếp nối những khoảng khắc cuối thu chớm hơi heo may, một trưa nắng nhẹ bỗng vang lên tiếng nô đùa của lũ trẻ khoái chí vì được chơi đùa thỏa thích ......