Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

Nhớ u ...


Ngày 09/09 Âm Lịch, ngày đánh dấu nhà mình chuyển đến ở nhà mới. Hôm đó, mưa rả rích cả ngày, đến đêm thì mưa to lắm, có cả gió, những giọt mưa tạo thành một tiết tấu sôi động và rộn rã, nhất là trong không gian tĩnh mịch với tiếng thở đều đều nhè nhẹ của ba bố con như thế này. Gió trong những cơn giông là chúa nghịch ngợm, lúc ào ạt bên này, lúc ào ạt bên kia, làm những giọt mưa đang rơi tự do bỗng phải uốn mình nghiêng theo chiều gió. Ngày đầu tiên ngủ ở nhà mới mà mình mất ngủ … không ngủ được vì nhớ … nhớ nhà

Nhớ căn phòng nhỏ xinh trên gác hai của nhà bố mẹ, căn phòng đã chứng kiến tuổi thơ của mình, những kỷ niệm buồn vui, những thời khắc thiêng liêng con về nhà chồng hay lại giang tay chào đón lần lượt từng đứa con bé nhỏ, bé Mun, bé Nghé về đó để được sớm chiều bà ngoại chăm sóc, ầu ơ … nhớ … . cứ như vậy nỗi nhớ cứ dai dẳng cho đến gần 2h sáng mới ngủ được.

Trong giấc mơ hôm đó, mơ thấy mẹ cười tươi, xoa đầu và dặn dò cẩn thận “Cố lên con gái, từ nay con sẽ tay hòm chìa khóa nên vất vả sớm tối hơn, an cư mới lạc nghiệp con ah … không được nhớ mẹ nghe chưa” … nụ cười của mẹ thật là hiền hòa .. cứ như thế … níu tay mẹ … ơ lạ thế … gào thét .. mẹ ơi …… Tỉnh ngủ thật rồi … nhìn quanh chỉ thấy ba bố con vẫn đang ngủ, những khuôn mặt đáng yêu.

Mình lóc cóc dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, mở cánh cửa sổ ngó ra ngoài sân, cơn mưa đã dịu lại, gió nghịch chán, đang nằm thở nhè nhẹ bên hiên, mang đến không khí lạnh và trong trẻo. Những hạt mưa đã có thể rơi tự do và thẳng từ trên trời xuống đất. Mình lẩm nhẩm một câu thơ không nhớ tác giả: "Hạt mưa như mối lạt, buộc đất trời vào nhau". Mình là trời hay là đất nhỉ và một nửa còn lại là chồng rồi … nên … ừ thôi … đi qua cảm giác chống chếnh như men rượu say này để tiếp sức cuộc sống mới mẻ.

Rút điện thoại gọi cho mẹ: "Mẹ ah, con chuẩn bị ăn sáng rồi ah … vâng ah … con đi chợ rồi ah … các cháu ngoan … vâng ah … tối con ghé qua nhà với mẹ!" …. Mẹ lại dặn dò … thế mà vẫn chưa nguôi … ơ lạ nhỉ .. .cái cảm giác này … ghét quá đi thôi.

“Mẹ ơi …… con dậy rồi … mẹ ở tầng mấy ..” …….. “ờ ờ … mẹ đây” … rồi lại xoắn quẩy vào …….. quên mất nỗi nhớ lúc nãy … chỉ còn “Nhanh lên con, muộn học rồi Mun & Nghé” … cứ thế … tít mù … rồi lại nhớ mẹ … hic hic ..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét