Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

Ghét con virut!

Sáng sớm con gái còn nghêu ngao ôm cây đàn đứt một sợi dây của ba hát nghêu ngao, ấy thế mà chiều đi học về tự dưng lại thở dài với mẹ “Mẹ ơi, mẹ … mẹ nói là khổ thân con đi ” “Sao thế con, sao lại khổ thân con” “Vì con đã bị sốt rồi, mẹ phải cho con đi Bác sỹ Chương ngay không thì con phải đi cấp cứu đấy, mẹ biết không”.

Mẹ sờ lên trán con gái lớn của mẹ mẹ thấy như cái lò than, cặp nhiệt độ nó đã lên vù vù 39oC … thế là a lê hấp ba mẹ phải cho chị ý đi Bác sỹ Chương. Sau một hồi khám toàn thể thì kết luận nguyên nhân “Sốt virut”. Ghét thế chứ lị, bao nhiêu là chương trình chuẩn bị cho chơi ngày 01/6 thì tự dưng cái con virut này làm hỏng kế hoạch đây.

Sau kết luận của Bác sỹ thì chị ý phải truyền nước cho hạ sốt, như bao nhiêu đứa trẻ khác (nói không xa xôi chỉ là Nghé thôi chẳng hạn) nếu cứ nhìn thấy kim tiêm là khóc váng hết cả lên, quậy phá dữ dội hoặc đòi mua quà bánh hay phải dỗ dành đủ các thứ trên đời mới chịu ngồi yên. Ấy thế mà chị ý chẳng có ý kiền gì hết, chị ấy dũng cảm chìa bàn tay nhỏ xíu ra cho cô y tá cắm kim truyền. Cô y tá nhìn thấy đôi mắt buồn thiu của chị ấy, sờ vào ven tay của chị ấy khe khẽ động viên “Mun ngoan quá, để cô bắt con kiến cho cháu nhé, đây này … nó cắn thành sẹo đây này” … nhìn thấy kim tiêm là mẹ cũng hêt cả hồn thế mà chị ấy lại bảo “Cô ơi, cháu không sao đâu ah, nó chỉ như con kiến căn thôi … Ah, cô nói sai rồi nhé … cô phải bắt con virut chứ bắt con kiến thì làm sao mà khỏi được mẹ nhỉ”.

Thế đấy, mới có 3 tuổi rưỡi mà chị ấy chững chạc thế. Chị ấy làm cho toàn bộ phòng khám thán phục và các bạn xung quanh phải tiêm, truyền được làm tấm gương. Mẹ vừa tự hào lại vừa thương chị ý, sao mà chị ý thấm nhuần tư tưởng là chị cả thế không biết .. ôi con gái của mẹ…. mẹ thương quá … mẹ thương sao mà con giỏi chịu đựng đến vậy … người lớn bị sốt virut còn đau đầu như búa bổ, mệt lả cả đi mà sao con lúc nào cũng động viên mẹ rằng “Con ngoan mẹ nhờ, con không sao”…. mẹ nắm nắm bàn tay con để mà xoa để mà an ủi thế mà chị ấy chỉ thích có mỗi câu “Mẹ nói là khổ thân con đi”. Bao nhiêu lần con ốm là bấy nhiêu lần con dũng cảm và con trưởng thành hơn, già dặn hơn. Mẹ hiểu cuộc đời này để khôn lớn trưởng thành thì phải trải qua những giai đoạn thế thì mới nên người nhưng mẹ vẫn ghét .. ghét cái con virut nó làm con gái mẹ ốm … làm con gái mẹ mệt … làm con gái mẹ đau.

Con chong chóng khỏi sốt để còn đùa vui với em Nghé và đi học với các bạn con nhé.

Yêu con.


Đây này, sáng chị ấy còn ôm đàn ca hát này


Tối đến thì cái tay băng bó thế này này ... thương không chứ?




Thế đấy .. với chị ấy thì con virut là chuyện nhỏ ... chỉ có mẹ thì là chuyện lớn thôi. Có khi bạn ấy lớn hơn mẹ chứ nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét