Năm nay, kỳ nghỉ lễ 30/4 và 1/5
dài ngày nên ba đã cho mẹ con được thỏa chí du lịch tại một nơi biển xanh, nắng
vàng với những hàng dừa xanh mát và hải sản ngon tuyệt vời …. nơi đó chính là
Đà nẵng city.
Chuyến du lịch này đã được lên
lịch từ cuối tháng 2, đầu tháng 3 nhưng không còn vé tàu, vé máy bay chỉ còn vé
xe giường nằm Hoàng Long nên có một bạn bé xíu phải ở nhà với ông bà ngoại và
bạn thỏ. Bạn ấy đây ah.
Mặc dù, phải xa bạn ấy 04 ngày 04
đêm thì nhớ và thương bạn ấy thật nhưng mà kết thúc chuyến đi mẹ nghĩ là mình
hoàn toàn đúng vì với bạn bé xíu mới 19 tháng như bạn ý thì việc đi xe ô tô
dòng rã 20 tiếng (do tắc đường vì lượng người đổ vào Đà nẵng quá đông). Mẹ biết
bạn ấy buồn khoảng một đêm nhưng ba mẹ hứa đến tháng 6 này đi Cửa Lò thì sẽ bù
cho bạn ấy nhé.
Chuyến đi này chỉ còn có ba, mẹ
và chị Mun. Ối Giàng ơi, chẳng hiểu sao chị Mun đi lần này bám mẹ kinh khủng,
mặc dù chị ấy được mẹ đặt cho một vé giường nằm riêng nhưng mà chị ấy không hề
đoái hoài mà cứ nằm ngủ trên ngực mẹ với dáng bộ “ếch ôm măng” mà ai gọi chị ấy
không thưa, ai nịnh chị ấy bỏ ngoài tai, ai muốn bế bồng chị ấy chị ấy cũng
chẳng đồng ý … Giàng ơi .. việc này đã tốn mất của mẹ hơn 1tr vì phí của giời
.. nhất là trong thời kỳ bão giá này. Mặc dù, xe giường nằm chất lượng tốt,
sạch sẽ, có WC nhưng mà ăn uống thì chán kinh khủng và do lượng người đổ vào Đà
nẵng xem bắn pháo hoa đông quá nên cái xe này nó đi chậm mất 6 tiếng so với dự
kiến … thế bảo sao mà mẹ không kêu Giàng bây h.
Chị ấy đứng tạo dáng hái hoa khi vừa xuống xe với bộ dạng tóc tai bù rù này ....
Thế nhưng, khi đến Đà nẵng thì
mọi mệt mỏi đã bị mẹ vứt cho gió biển Mỹ Khê của Đà Nẵng cuốn đi mất chỉ để lại
vị mặn mòi của biển cả, không khí trong lành, biển trong xanh, bãi cát trắng
trải dài, nắng vàng chan hòa và thỏa chí pose hình. Vì mẹ nghiện ảnh nên mải
lăng xăng chụp choẹt cho mọi người mà bây h nhìn lại trong máy ảnh của mẹ toàn
ảnh của các cô, các chú cùng cơ quan mà chả thấy mẹ và Mun đâu, hoặc nếu có thì
cái lim dim, cái cười ngoắc cả miệng ra .. xấu lạ .. nhưng mà được cái cả đoàn
đều thích là được rồi. Kỷ niệm đáng nhớ thật.
Chị Mun thì chị ấy bao h cũng sợ
biển vì chị ấy luôn hát vang bài hát “Biển to quá bé chẳng dám tắm đâu, biển
xanh quá bên bờ cát trắng phau, bé nghịch cát xây bao nhiêu nhà lầu, bạn ơi
đừng tắm con cá sấu kia kìa …” .. thế nên chị ấy chỉ mon men ở trên bờ để bắt
ốc và bắt mẹ bế. Vì thế bây h chẳng có cái ảnh nào mẹ và chị ấy ở biển mặc cho
mẹ sắm cho chị ấy bộ bơi con ong thật xoành điệu… nghĩ chán thật.. chẳng nhẽ
bây h mẹ lại bắt chị ấy mặc đồ bơi này trong chậu tắm nhể cho nó bõ công mẹ đi.
Chị ấy nhìn thấy biển và song bạc
đầu thì chị ấy hét lên “Sóng kia, láo toét thật, đi ra xa đi, ta không sợ mày
đâu” (nhưng thực ra chị ấy sợ dúm cả mông vào ấy chứ lị), rồi thì “Sóng này, ma
cà chớp thật, đánh trôi hết cả ốc của ta đi xa” và rồi để thỏ thẻ “Ốc ơi, về
nhà chị, chị nuôi”.
Lần đi biển này, chị ấy sợ biển nhưng mà chị ấy đã có thành
tích đáng kể trong việc ăn hải sản, chị ấy ăn hết mấy con mực bao tử mà chị ấy
đã la toáng lên với các cô ở cơ quan mẹ là “Đồng chí Ngọc mít ơi, đồng chí Mun
đã ăn hết 03 con cá mập rồi” .. oách chưa chứ lị.
Việc chị ý sợ biển rồi nhưng mà
chị ý lại mê xem bắn pháo hoa lắm nhé. Mỗi lần pháo hoa được bắn ra từng chum
là chị ấy mắt trong veo, giơ đôi bàn tay bé tý xíu ra lẩm bẩm “Ông sao ơi, vào
đây với Mun .. Mun bế sao nào … nào nào .. vào đây nào .. sao chẳng chịu vào
thế mà cứ đi đâu nào”… nghe chị ấy nói mà thấy quý giây phút ngây thơ trong veo
đến lạ của chị ấy thế không biết.
Thêm một chuyện cười về chị ý, do xem bắn
pháo phải ngồi trên khan đài được xếp cao bằng giáo sắt như ở sân vận động rất
cao, cao tương đương tòa nhà 10 tầng ý nên khó trèo xuống. Bỗng nhiên, chị ấy
buồn đi tè, thật là xấu hổ hết biết thế là ba phải bế chị ý tè như con trai cẩu
từ trên cao xuống dưới đất, không biết ai ở dưới có bị nước thánh của chị vào
đầu không nữa .. đúng là pó tay với chị ấy luôn. Bây h mẹ ghi lại để sau này
chị nhớn chị đọc lại sẽ cười ha ha. Cái ảnh chị ấy vừa giải quyết xong đây ah.
Ha ha. …
Chuyến đi này ngoài lúc ở biển và
trên xe còn lại chị chịu chơi lắm nên ba mẹ có thời gian rảnh một chút tìm kiếm
cái cảm giác vợ chồng son hồi xưa. Tuy nhiên, nó không giống xưa được nữa vì mẹ
còn để quên một nửa trái tim của mẹ ở tận Hà nội, nơi có cô út bé nhỏ của mẹ ở
nhà đang ngóng ba mẹ về.
Hờ hờ .. cái này lãng mạn nhể .. cái này do cô mít làm tặng ba mẹ này ...
… Và bây h mẹ đã ôm cô út ít bé
bỏng trong long để mà hít hà, cọ cọ vào đôi má của cô ấy rồi này.
Tạm biệt nhé Đà nẵng … tạm biệt
.. hẹn năm sau sẽ đủ cả nhà có mặt tại Đà nẵng nhé .. Đà nẵng ơi.
Bonus thêm vài kiểu nhé, còn nhiều từ từ rồi mẹ sẽ up dần lên con nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét